Tác Phẩm của
 Hà Thúc Sinh
Thơ
Ðại Học Máu
Vài Truyện Ngắn
Tống Biệt Hai Mươi
Kịch một cảnh ba màn: 
Quyền Của Lửa
Hội Luận Nhà Văn Quốc Tế
July 01-1999
Red File: 
50 Years of Violation of Human Rights  in Communist Vietnam
Religions in Communist Vietnam
 Liên lạc:

Vietnam Human Rights Watch
P.O. Box 578
Midway City, CA. 92655, USA
 Ðại Học Máu

VÀO TRUYỆN

Một trăm hai mươi "học viên" được dồn vào một "lớp học" gỗ mà trước kia người Mỹ dưng lên như một đơn vị phòng ngủ dành cho tám người. Người Việt Nam dù có nhỏ con hơn người Mỹ đi nữa, nhưng với một diện tích 15m x 5m cho 120 con người thì quả là tự điển Việt Nam không thể có một tĩnh từ nào mô tả cho chỉnh tình trạng này.

"Tao lạy mày cho tao nhấc cái chân lên, tao đã tê đến bìu rồi!" Một giọng nói khe khẽ cất lên trong đêm tối. Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thì thầm nói chuyện của một vài người. Giọng nói lại vang lên, nửa đau thương nửa hài hước, "Tao lạy mày Hoá ơi, tao lạy mày cho tao nhấc cái chân lên một tí." Tiếng van nài vẫn chưa được đáp ứng. Giọng nói bỗng đổi tông, vừa lớn vừa quau, "Tiên sư nhà mày thế này mà ngủ được à. Ông tê lên đến rốn rồi. Cu dế không còn biết nó nằm ở đâu nữa này trời ơi!"

Tiếng trời ơi sau cùng đã lôi cả phòng thức dậy. Có tiếng cười rần rần tiếp theo là tiếng xô đẩy. Âm thanh giống một đợt sóng từ xa đưa tới: Nhỏ, lớn dần, rồi vỡ oà ra khi va vào chân núi. Sự lộn xộn khiến cái khối 120 người như nở lớn hơn ra.

"Trời ơi, bỏ cái cùi chỏ ra chỗ khác giùm đi ông cố nội."

"Mày chân thật hay chân giả hả thằng quỷ? Sao cái đầu gối mày cứng gớm ghiếc vậy?"

"Ối mẹ ơi, nó chọc thủng mắt tôi rồi!"

"Chọc cái con củ c. . . Từ chiều đến giờ bộ vai tao là đùi vợ mày à? Ðã tựa, đã ngủ, đã ngáy lại còn đổ dãi vào cổ ông nữa."

Cái khối nở lớn ấy hình như teo lại tức khắc khi có tiếng lên đạn và tiếng quát tháo từ ngoài hắt vào.

"Này, chúng mày nàm cái rì thế, muốn bạo hành chống đối phỏng. Ổn định ngay không ông bắn bỏ mẹ bây giờ!"

Giọng thằng bộ đội gác đêm vừa quê mùa vừa hỗn xược không đủ làm bọn tù bực bội. Họ yên lặng vì một ý thức bất chợt nào đó hơn là vì sợ hãi. Phải năm bảy phút sau khi tên bộ đội bỏ đi không khí mới hoàn toàn im vắng trở lại.

Một giọng thầm thì:

"Mày nghĩ tụi nó dám bắn mình không?"

Một giọng khác:

"Thằng bộ đội oắt con ấy à?"

"Không, là nói chính sách của chúng nó ấy chứ."

"Bắn thế đếch nào được, " giọng thứ hai ra vẻ ta đây rành chuyện bàn cờ quốc tế. "Này nhé, một cái thây ma thằng Mỹ mà còn cò kè thêm một bớt hai năm này năm khác, cái thây sống này không đáng mười ngàn đô à? Mười mấy thằng trong bộ chính trị chúng giàu thật đấy, nhưng liệu chúng có điên đến độ lâu lâu lại lôi ra một xấp đô-la đốt chơi không?" Không có tiếng trả lời. Giọng thứ hai lại tiếp tục, trầm và có vẻ dạy đời, "Thương mại trước tất cả mọi sự, ông bạn ơi!"

"Thằng lính Mẽo và thằng lính Mít khác nhau chứ?"

Giọng một lên tiếng yếu ớt, tuồng như hắn nêu ý kiến với lòng cầu mong ý kiến mình được sai.

"Ðồng ý, nhưng mà. . ."

"Nhưng mà cái đếch!" một giọng thứ ba bỗng nổi lên với vẻ bực dọc. "Ông cứ ngồi đó mà đợi thằng Mỹ nó chuộc."

"Chứ sao," giọng thứ hai vẫn sôi nổi. "Cờ hai bên đều kẹt thì bắt tay xoá đi làm lại, bộ xoá luôn à?"

"Ông như thế nào mà nhận định kiểu đó?"

"Ðại uý, ba mươi năm quân vụ, được không?"

"Thảo nào. . . thôi tôi thua." Giọng thứ ba nói một cách cay đắng rồi im. Nhưng dường như tuổi trẻ không cho hắn im lâu. Hắn cựa quậy trong chỗ ngồi như để buồng phổi được hít không khí nhiều hơn một chút, rồi chững chạc, hắn nói, "Thưa ông đại uý, em chỉ là thiếu uý, em xin góp ý với ông đại uý thế này, ông và em, đm. chỉ là những con chốt, những con chốt đã qua sông cả rồi, những con chốt không còn xe còn pháo còn mã nào yểm trợ nữa cả, và bọn đánh cờ chắc chắn giờ đây chúng đã mua bộ cờ mới, đánh ván cờ mới ở một chỗ mới mất rồi ông đại uý ơi." Ngưng một chút như để lấy hơi, hắn thở dài, "Chỉ còn hai con đường duy nhất nếu muốn sống thoi thóp cho quãng ngày tàn là: sẽ vượt ngục, hoặc im mẹ cái mồm cho xong!"

"Nói khẽ chứ, họ nghe được thì khổ cả đám bây giờ." Một giọng thứ tư nổi lên. Giọng nói có vẻ thân mật ôn hoà của một người mà cái tuổi năm mươi đã có thể cho phép ông ta thủ thế trong bất cứ vấn đề gì. Ông ta tiếp, "Thế này nhé, tôi đề nghị các anh nên nghỉ cho khoẻ. Mai mốt cách mạng còn dạy mình học tập lao động. Ðể phù hợp với đời sống mới mệt lắm chứ không chơi đâu. Rồi sẽ có lúc mình thèm ngủ mà sự bận rộn học hành sẽ chẳng còn được bao nhiêu thì giờ mà ngủ. Thức khuya tán nhảm chẳng lợi lộc gì." Ngưng một chút ông ta tiếp, "Dù sao cũng mới có hai ngày."

 |Trang bìa |
1