TRUNG
NIÊN
Sét xẻ miếng trời
trưa Hè mưa
Lưỡi lửa liếm
quanh hồn hoả hoạn
Sóng cồn vỗ mãi
lá tình thư
Nỗi rạo rực như
trai mười tám
Sao bàn tay lại thiếu bàn
tay
Anh ngẫm nghĩ những
ngày lẻ bạn
Vào tháng này lắm
chim hiếm mây
Sông khô khốc một
dòng máu cạn
Ðầu loang mãi một
ý niệm xanh
Sánh như vang mềm thơm
như thạch
Ôi tiếc chi một chuỗi
ngày nhàn
Ngồi ngóng chơi một
người không hẹn
Cứ như thế tất
cả qua đi
Như dòng nhạc về
chủ âm nghỉ
Cứ như thế tất
cả đê mê
Vào một mùa biếng
lười suy nghĩ
3-94